Hãy ngừng viện cớ và đừng ăn mày dĩ vãng!

Mai Quốc Bình - CEO Thế giới Giấy

16/03/2022 09:12

"Mẹ bán mảnh đất 500 triệu đồng cho tôi đi học Đại Học, giờ giá đất lên 5 tỷ, còn tôi lương chỉ 5 triệu/tháng". Hãy bỏ cái tư duy đó đi. Vậy chẳng lẽ bố mẹ còn miếng đất đó hoặc có nhiều miếng đất khác thì không cần phải học?

Miếng đất 5 tỷ thì cũng chỉ là một miếng đất. Nó không sinh sôi nảy nở được, miếng đất đó không nở ra mỗi ngày. Nó cũng không tư tạo ra giá trị gia tăng trên đó nếu bạn không dùng chất xám, không dùng giá trị của sự học để nhào nặn nó ra một hình hài khác. Nhà bạn bán miếng đất đi để đầu tư cho bạn học đó chính là đầu tư cho một giá trị lớn hơn trăm vạn lần trong tương lai. Nếu phát huy được kiến thức đó, sử dụng kiến thức đó tốt và làm cho nó ngày càng uyên thâm thì miếng đất 5 tỷ chẳng là gì cả. Rồi bạn sẽ mua được cả hàng chục miếng đất 5 tỷ đó.

thanh-cong-1647396466.jpg
Hãy sống trọn đam mê với những khát vọng và thử thách lớn hơn.

Chẳng phải có câu "Hành trình vạn dặm bắt đầu từ những bước đi nhỏ bé" đó sao? Năm 2006 tôi bắt đầu công việc đầu đời với mức lương 450k/ tháng. Năm 2009 khi tôi nghỉ việc và bắt đầu khởi nghiệp đã có mức thu nhập hơn 10tr/ tháng. Đến bây giờ tôi có mức thu nhập tính bằng triệu đô. Ngày xưa bố mẹ tôi cũng bán miếng đất 50tr cho bọn chúng tôi đi học. Giờ miếng đất đó cũng có giá trị nhiều tỷ nhưng bố mẹ và bản thân chúng tôi chưa bao giờ thấy hối tiếc vì điều đó. Giờ đây, nếu bố mẹ muốn tôi có thể tặng bố mẹ cả hàng chục ha đất, nhưng bố mẹ không cần cái đó. Hãy đi hỏi hàng triệu ông bố bà mẹ trên khắp đất nước này và cả thế giới đi. Cái họ thèm khát nhất là nhìn thấy con cái được học hành tử tế và thành đạt.

Hãy ngừng viện cớ.

Bạn đừng có ngồi đó than thân trách phận, đừng có GIÁ NHƯ nữa. Trên đời này cái giá đắt nhất chúng ta phải trả chính là GIÁ NHƯ, nếu bạn cứ ngồi đó than thở thì cái giá đó sẽ ngày càng đắt. Bạn có thể nói thằng kia con nọ được như vậy là vì con nhà giáo được học hành, giáo dục bài bản từ nhỏ. Có người lại nói anh này chị kia có được vị trí đó là nhờ con nhà nòi có ô có dù. Có người còn nói những gì tôi đang có ngày hôm nay là do ngày xưa nhà nghèo quá nên mới có động lực, mới làm liều, anh em chúng nó mới chạy ăn từng bữa ấy mà. Vậy thì bạn muốn mình xuất thân của mình như thế nào mới vừa lòng? Con nhà gia giáo thì bạn không phục, con nhà quan bạn khinh, con nhà nông bạn coi thường. Đồng ý với bạn những góc nhìn đó, nếu chúng ta có một nền tảng tốt, một động lực lớn thì đó là lợi thế. Dù bạn suy nghĩ thế nào, bạn đang ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì có một thực tế chắc chắn là chúng ta không thay đổi được quá khứ, không thay đổi được nơi mình sinh ra. Vậy thì hãy ngừng viện cớ, thay vào đó hãy hành động quyết liệt, lăn xả chiến đấu để thay đổi bản thân, thay đổi tương lai, thay đổi số phận. Đến lúc đó không thành công cũng thành nhân.

Đừng ăn mày dĩ vãng.

Hãy nhìn về tương lai mà phấn đấu thau vì ngoảnh về quá khứ để ăn mày dĩ vãng. Dĩ vãng của bạn có thể buồn chán, nghèo đói hay hoành tráng thế nào thì cũng chỉ là dĩ váng. Bạn ăn mày nó dù có sang chảnh thế nào thì cũng chỉ là một kẻ ăn mày mà thôi. Ăn mày dù có hoành tráng tới đâu thì cũng không ai tôn trọng và ngưỡng mộ một kẻ ăn mày.

Cựu tổng thống Brazil là một anh đánh giày, đương kim tổng thống Venezuela là một tài xế xe bus, chủ tịch của Starbucks lớn lên trong khu ổ chuột, chủ tịch của CLB Chelsea nghèo đói và mồ côi mẹ từ 2 tuổi... Còn hàng ngàn tấm gương khác như vậy. Nếu họ ăn bám vào dĩ vãng đó và an phận, không nỗ lực bằng 200% khả năng của mình thì tương lai của họ sẽ thế nào?

Bạn tôi ngày xưa là học sinh giỏi từ lớp 1 đến lớp 12, giờ bạn ấy đi làm công việc làng nhàng sống qua ngày. Nhưng mỗi lần gặp mặt hắn ta luôn tự hào ngày xưa mình có nhiều giấy khen, coi thường chúng tôi vì ngày xưa toàn phải đi nhặt phấn để "Nuôi ngỗng cho thầy".

Anh bạn nữa sắp bước tới ngưỡng cửa 50, hiện giờ đang thất nghiệp, đang ngồi không được hơn 7 năm, vác cái hồ sơ đi kiếm công việc vài chục triệu không ai nhận. Thế nhưng, cứ mỗi lần ăn nhậu là ai lại tự hào "Ngày xưa anh là trưởng đại diện ở VN của cty Anh Quốc".

Anh bạn nữa khi 25 tuổi đã là Giám đốc ngành hàng của một tập đoàn đa quốc gia. Hơn 15 năm nay anh đang làm những công việc mang tính thời vụ, thu nhập bấp bênh, thế nhưng bây giờ đi đâu anh cũng khoe "Trước đây anh là...".

Quá khứ là gì không quan trọng, quan trọng là hiện tại và tương lai bạn thế nào. Nếu quá khứ của bạn là bùn non thì hãy đạp bùn mà vươn lên và hướng về tương lai. Nếu quá khứ của bạn hết sức huy hoàng thì hãy giữ đôi chân ở mặt đất để bước những bước đi vững chắc vươn lên phía trước.

Có thể bạn thấy tôi "Lên mặt dạy đời". Bạn không sai và tôi cũng không mong những người mang hệ tư tưởng này đọc bài của tôi. Tôi viết cho những ai đang cảm thấy thấy tiếc nuối về quá khứ và đang tìm cho mình một lối thoát hướng về tương lai. Tương lai là của bạn, vận mệnh nằm trong tay bạn.

Đằng nào chúng ta cũng lỡ sống một cuộc đời. Vậy tại sao không sống trọn đam mê với những khát vọng và thử thách lớn hơn!

Mai Quốc Bình - CEO Thế giới Giấy
Bạn đang đọc bài viết "Hãy ngừng viện cớ và đừng ăn mày dĩ vãng!" tại chuyên mục Thực tiễn Quản lý.