Đối mặt với bệnh dịch, trước khi Thủ tướng đưa ra chỉ thị về cách ly xã hội, thành phố cũng đã triển khai các biện pháp cách ly chặt chẽ. Các quá trình giao tiếp ngừng lại, người dân mua đồ tích trữ để chuẩn bị rút về ẩn náu và cố thủ trong căn nhà của mình, cùng vượt qua đại dịch.
Cửa hàng và những dãy phố luôn là nơi trưng ra sức sống của một thành phố. Người ta giao tiếp với một thành phố bằng cách đi mua thứ này thứ kia ở những cửa hàng. Những cánh cửa đóng kín luôn mang đến thông điệp quá trình giao tiếp bị dừng lại.
Không gian công cộng sở dĩ gọi là không gian công cộng, vì ở đó người ta chia sẻ chung một không gian, hít thở chung một bầu không khí. Và khi những không gian công cộng vắng người, thành phố như nín thở.
Nếu một buổi sáng ra đường bạn chợt nhận thấy quanh mình là những dãy cửa hàng đóng kín cửa, thành phố bống nhiên trở nên im lặng, những con người dẫu chưa biến mất, nhưng chỉ đi ngang qua và không dừng lại. Thành phố ngừng giao tiếp, và bất chợt vì vậy, mang một bộ mặt khác.
Nhiếp ảnh gia Maika Elan nhìn vào những bức ảnh và nhận xét, con người tạo nên thành phố. Thiếu con người, các thành phố trở nên na ná nhau.
Cũng có thể, giống như con người, khi ngừng giao tiếp, bỗng nhiên trở nên khép kín và xa lạ hơn. Và nhưng người lạ trong mắt chúng ta trở nên giống nhau. Đã bao giờ bạn thấy một người họ hàng bỗng nhiên giông giống một người hàng xóm khác.
Qua ống kính của nhiếp ảnh gia Bảo Dzoãn, một Sài Gòn khác hiện ra trong những ngày ứng phó với dịch bệnh, một vẻ đẹp khác, khép kín, hồi hộp và một chút tư lự vốn có nay được bộc lộ ra khi nhịp sống chậm lại.
Nhưng bên dưới bộ mặt tĩnh lặng của thành phố, bên trong các siêu thị bán thực phẩm và hàng hoát thiết yếu, là cả một sự sôi sục. Mọi người đi mua và tích trữ hàng hoá dự phòng mùa dịch và cách ly, chuẩn bị cho ngôi nhà của mình. Cuộc sống vẫn sôi động bên dưới vẻ tĩnh lặng ẩn mình đó.
Bảo Zoãn