Khi mới chỉ 7 tháng tuổi, Nguyễn Trung Hiếu (Hà Nội) - con trai chị Mai Anh, đã bộc lộ những dấu hiệu bất thường: không đòi mẹ, không đáp lại khi gọi tên, ánh mắt luôn lơ đãng. Linh cảm của một người mẹ mách bảo chị rằng con mình không bình thường. Từng nuôi hy vọng rằng con chỉ chậm phát triển, rồi lại lo con bị câm điếc, cuối cùng khi nghe y tá nói hai từ “tự kỷ”, chị Mai Anh… mừng. Mừng vì ít ra con còn có thể nghe.
Nhưng khi hiểu được tự kỷ là một hội chứng suốt đời, cuộc đời chị như sụp đổ. Nỗi đau và sự hoang mang bủa vây người mẹ chưa từng được chuẩn bị tinh thần cho hành trình nuôi con khác biệt, và cũng là mở đầu cho 26 năm đầy nước mắt, nhưng cũng đầy hy vọng. “Tôi đã từng la hét: Sao mày khổ mẹ quá vậy, Hiếu ơi!” - chị Mai Anh chia sẻ.
Từng ngày, từng giờ, chị Mai Anh vừa học cách chấp nhận con, vừa tự mình mò mẫm nuôi dạy một đứa trẻ không phản ứng, không bộc lộ cảm xúc, không biết thế nào là nguy hiểm. Chị dạy con những điều cơ bản nhất như uống nước nóng, nhận biết ai là mẹ, học cách giao tiếp. Mỗi tiến bộ dù nhỏ cũng là cả một cuộc chiến. Có những ngày, tiếng khóc của mẹ và con vang lên trong căn nhà nhỏ như một bản hòa âm day dứt của bất lực và yêu thương.
Nhưng Hiếu đã khiến mẹ bất ngờ… Dù khởi đầu muộn màng, nhưng Hiếu đã dần bộc lộ những khả năng đặc biệt: vẽ tranh với sự phối màu tinh tế, thổi sáo trúc, chơi piano, saxophone, guitar, đan len… Những ngón tay từng vụng về trên trang giấy nay đã tạo ra những tác phẩm nghệ thuật thực thụ. Giờ đây, cậu không chỉ là một “người bạn nhỏ” của mẹ, mà còn là một nghệ sĩ, một giáo viên dạy nhạc cho các bạn nhỏ đặc biệt khác, và hơn hết là một nguồn cảm hứng sống động.
Trong tương lai, Trung Hiếu mong muốn sẽ có cơ hội được học và trải nghiệm về công việc làm phim hoạt hình và học thêm nhiều các kĩ năng khác. Mong rằng, Hiếu luôn tự tin và vững bước trên hành trình chinh phục những chân trời kiến thức mới.
Khánh Ngân
Link nội dung: https://nhaquanly.vn/hanh-trinh-kien-cuong-cua-nguoi-me-co-con-tu-ky-a16696.html